Những năm qua, cùng với cả nước công tác chăm lo cho người khuyết tật ở huyện nhà luôn được quan tâm và thực hiện hiệu quả. Qua đó, góp một phần nhỏ hỗ trợ cho người khuyết tật và gia đình của họ.
Trong số những người khuyết tật đang sinh sống trên địa bàn huyện thì Lò Văn Ín ở bản Nà Luồng xã Nà Tăm là người có ý chí và nghị lực phi thường. Không cam chịu số phận Lò Văn Ín đang từng bước vượt qua khó khăn vươn lên trong cuộc sống. Sinh năm 1988 trong một gia đình nghèo 3 anh chị em, tuổi thơ của Ín cũng như bao đứa trẻ khác vui vẻ đến trường cùng chúng bạn, nhưng kết thúc năm học lớp 4 trong một buổi chiều đi học về đang chơi đùa cùng các bạn thì Ín không may bị ngã, về đến nhà chân em âm ỉ đau, nhưng do gia đình chủ quan và thiếu hiểu biết không đưa em đi khám mà tự mua thuốc về uống, cứ mỗi lần đau uống thuốc vào lại thấy đỡ, bỏ thuốc lại thấy đau, uống thuốc mất vài tháng nhưng chân trái của em vẫn đau âm ỉ. Trước tình hình đó, gia đình em đưa em đi chữa bằng thuốc nam và mời cả thầy cúng về để mong em khỏi bệnh, nhưng chữa bằng thuốc nam cùng với thầy cúng thêm 6 tháng nữa chân trái của em vẫn không thuyên giảm, từ chỗ chỉ đau ở cổ chân dần dần cơn đau lên đến khớp gối, tiếp đó ngay cả chân phải của em cũng bị sưng và không cử động được nữa, đến nay cả hai chân của em đều bị liệt, các cơ co cứng, không duỗi được thẳng và không đi lại được đã 15 năm nay.
Lò Văn Ín đang xếp hàng hóa lên kệ
Sau khi bị liệt, Ín không thể đi lại chỉ ngồi thu lu một chỗ, việc vệ sinh thân thể cũng phải có người giúp đỡ. Bị liệt hơn 4 năm em âm thầm như một cái bóng, nhiều lúc chỉ ngồi khóc một mình. Em buồn lắm, nhìn các bạn tung tăng đến trường Ín rất muốn được như các bạn nhưng không biết thế nào, nhưng được bố mẹ, anh chị động viên rất nhiều cộng với đó là sự thay đổi trong sy nghĩ của mình rằng: Dù có tật nguyền nhưng em sẽ không để mọi người phải lo lắng nhiều hơn nữa. Từ đó, em đã cố gắng tự mình luyện tập miệt mài, Ín mới có thể tự đi lại bằng hai tay. Đến năm 2004 khi điểm trường tại bản gần nhà có mở lớp 5 em đã xin bố mẹ được cho đi học, với người bình thường học hành đã khó, với Ín lại càng khó hon nhưng em vẫn cố gắng học hết lớp 5, sự cố gắng đó đã được đền đáp bằng thành quả cuối năm em nhận được học bổng dành cho học sinh khuyết tật vượt khó. Tuy nhiên, học xong lớp 5 do trường cấp 2 ở xa nhà khoảng 4 km em không thể theo học được đành phải nghỉ học, nhìn chúng bạn được học hành em cảm thấy rất tủi thân và muốn được đến trường nhưng điều kiện không cho phép. Tâm sự với chúng tôi Lò Văn Ín nói: Em rất muốn đi học nhưng bản thân mình bị liệt như vậy có muốn cũng không được, em chỉ hi vọng một ngày nào đó em lại được đến trường.
Bà con nhân dân trong bản đến thăm và động viên Lò Văn Ín
Không đi lại được cũng chẳng làm được gì giúp gia đình, cuộc sống của Ín từ đó cứ trôi qua trong lặng lẽ, để em có điều kiện được giao lưu với bạn bè và tạo cho em một công việc có thể nuôi sống bản thân, giúp em không còn tự ti với bản thân và bạn bè năm 2007 gia đình em đã bán trâu và thóc lúa để dành vốn cho em mở một quán nhỏ bán hàng tạp hóa. Trong giọng nói đầy lòng thương của người mẹ bà Lò Thị Pỏm - mẹ Ín cho biết: Là một người mẹ khi nhìn thấy con mình buồn bởi bị liệt ngồi nhà không có việc gì làm, gia đình tôi đã thu gom gà, vịt, trâu bán đi lấy tiền xây cho con một ngôi nhà nhỏ cạnh nhà và mua hàng hóa để cháu buôn bán sau này có thể nuôi sống bản thân khi chúng tôi đã già không giúp đỡ được cháu.
Từ khi có quán nhỏ bán hàng tạp hóa, tinh thần của Ín vui hơn hẳn, bởi em được tiếp xúc với mọi người trong bản và bạn bè mình, đồng thời nhận thấy hoàn cảnh đáng thương của Ín cùng với nghị lực mạnh mẽ vươn lên trong cuộc sống. Năm 2013 Hội chữ thập đỏ huyện và các doanh nghiệp có lòng hảo tâm đã trao tặng em một chiếc xe lăn, từ đó Ín đã có thể đi lại thuận tiện hơn và tự nuôi sống bản thân mình nhờ cái quán nhỏ. Tâm sự với chúng tôi Lò Văn Ín cho biết: Từ lúc em bị liệt tới nay, bố mẹ và anh chị em đã khổ và vất vả với em rất nhiều, không chỉ động viên mà phải còn lo cho em từ bữa ăn cả đến vệ sinh thân thể, em nghĩ mình không thể để mọi người vất vả vì mình nữa, rồi bố mẹ cũng già đi không thể lo cho em được nữa, em hi vọng mình sẽ có sức khỏe và với cái quán nhỏ này sẽ giúp em kiếm sống để không phải dựa vào bố mẹ nữa.
Hội chữ thập đỏ huyện và các cá nhân có lòng hảo tâm trao xe lăn cho Lò Văn Ín.
Giờ đây, không còn mặc cảm vào số phận, Lò Văn Ín vẫn đang ngày ngày nỗ lực, vươn lên trong cuộc sống, em chỉ mong rằng: Nếu có chương trình nào hỗ trợ giúp em được đi khám và chữa bệnh để em có thể đi lại được bình thường. Hi vọng mong ước giản dị đó của Lò Văn Ín sớm thành hiện thực.
Chú ý: Việc đăng lại bài viết trên ở website hoặc các phương tiện truyền thông khác mà không ghi rõ nguồn //midevit.com là vi phạm bản quyền